Hãy Chăm Sóc Mẹ

Tác giảShin Kyung Sook
Thể loạiSách văn học Hàn Quốc, Tình cảm gia đình
Số trang323
Năm2008
Rating3.8/5


Nội dung

Tác phẩm Hãy Chăm Sóc Mẹ của nhà văn Hàn Quốc Kyung-sook Shin mở đầu bằng khung cảnh xáo trộn của một gia đình. Mẹ bị lạc khi chuẩn bị bước lên tàu điện ngầm cùng bố ở ga Seoul. Hai ông bà dự định lên đây thăm cậu con cả. Con gái đầu, Chi-hon, là người đứng ra viết thông báo tìm người lạc thay cho cả gia đình. “Ngoại hình: Tóc ngắn đã muối tiêu, xương gò má cao, khi đi lạc đang mặc áo sơ mi xanh da trời, áo khoác trắng, váy xếp nếp màu be”. Trong tiềm thức của mình, Chi-hon vẫn nghĩ mẹ là người thường “bước đi giữa biển người với phong thái có thể đe dọa cả những tòa nhà lừng lững đang nhìn thẳng xuống từ trên cao”. Trong khi đó, những người qua đường đáp lại thông báo tìm người lạc của cô bằng miêu tả về một “một bà già cứ lững thững bước đi, thỉnh thoảng lại ngồi bệt xuống đường hay đứng thẫn thờ trước cầu thang cuốn”. Liệu đó có phải là người mẹ mà cả gia đình cô đang cất công tìm kiếm?

Một ngày, một tuần rồi gần một tháng chầm chậm trôi qua. Người chồng và những đứa con hiện đều đã phương trưởng cả không chỉ lo sốt vó mà còn day dứt tâm can vì cảm giác tội lỗi, và rối bời “trong nỗi hoảng loạn như thể tất cả mọi người đều bị tổn thương ở vùng não”. Họ cũng lấy làm băn khoăn tại sao mẹ không biết hỏi đường về nhà cậu con cả cho đến khi phát hiện ra hai sự thật rằng mẹ không biết chữ và mẹ bệnh ung thư vú khiến đầu óc không được minh mẫn như thường.

Từ đây, những hy vọng tìm lại mẹ càng trở nên mong manh hơn.

Thể loại

Hãy Chăm Sóc Mẹ có mặt trong:

Review


Bồng Bồng - - Review on: Tiki

Cảm động

Sách hay, đọc để thấy những người mẹ hy sinh rất nhiều cho con cái, nó trở thành 1 việc hiển nhiên, đôi khi những người con vì sống trong tình thương của mẹ, quen với nó, mà quên đi rằng, trước khi tốt với người ngoài, hãy tốt với mẹ hết sức, để mẹ có thể hạnh phúc đến cuối đời. để khi mẹ nhắm mắt, mình không còn gì hối hận vì sẽ không bao giờ có cơ hội bù đắp cho mẹ nữa. Mình không thích cách người phụ nữ trong sách này hi sinh tất cả, dấu diếm bệnh tật với gia đình. Người chồng không yêu thương bà,những người con ích kỉ, thì chính bà nên tự yêu thương bà. Hi sinh bao nhiêu là đủ? Mọi người hãy yêu thương mẹ nhé, hãy nói mẹ yêu thương bản thân mẹ, vì mẹ là điều đẹp đẽ nhất cuộc đời cho mỗi người.


Ngọc Hậu - - Review on: Tiki

Hay đến phát khóc

Khi lật những trang đầu tiên lời văn đã lôi cuốn tôi. Tôi bắt đầu tự nhắm mắt để miêu tả hình ảnh của mẹ. Nhận ra mình vẫn chưa nhớ kỹ về đường nét gương mặt của mẹ. Một nỗi sợ ập tới. Hóa ra tôi vẫn chưa quan tâm đến mẹ thật nhiều. Đọc sách mà nhiều lúc mắt cứ ươn ướt. Quả thật không lầm khi mua quyển sách này. Kể cả mẹ mình lúc đọc nó cũng phải nói con mua sách hay


Dong Young - - Review on: Tiki

Một cuốn sách ám ảnh, thức tỉnh mỗi chúng ta về mẹ

Cuốn sách này viết theo góc nhìn của mỗi thành viên trong gia đình về mẹ, về những kỉ niệm, những sự hi sinh thầm lặng của mẹ mà mỗi người giữ riêng cho mình. Điều khiến mình day dứt mãi, là cái kết của câu chuyện, khi lại không được khắc họa một cách rõ ràng. Nó khiến mình nghĩ nhiều hơn về mẹ, nhìn nhận một cách thẳng thắn quãng thời gian còn lại được ở cạnh mẹ để biết mình cần gì và nên làm gì.


Hoàng Hà - - Review on: Fahasa

Vừa đọc mắt vừa đỏ hoe

Nhiều lúc có những sự đơn giản nhưng chẳng ai chịu nhận ra, hoặc cố tình bỏ qua. Đến khi mọi sự trở nên rối rắm, phức tạp không thể chịu được nữa, người ta mới sực nhớ ra, để rồi vắt óc nghĩ xem mình đã bỏ quên cái gì. Nghĩ lại thì, mình cũng hay quên như vậy lắm, nhưng ngược lại, mẹ mình thì lại nhớ mọi thứ. Nhưng có bao giờ mình cố nghĩ tại sao các bà mẹ lại biết-tất-cả đâu, họ biết-tất-cả chỉ vì họ biết tất cả thôi. Shin Kyung Sook đưa cho mình một cái ống nhòm để giúp mình nhìn xuyên thấu. Mình không biết rằng mình vừa nhận được một cái ống nhòm vạn hoa. Mình thấy được sự thờ ơ, mình thấy được sự vô cảm, mình thấy sự cô đơn của người mẹ, mình thấy chính mình, mình thấy mẹ mình. Đôi khi mẹ mình thấy mình vừa đọc mắt vừa đỏ hoe, mình chỉ cười và che đi tựa sách.


Phương - - Review on: Fahasa

Đi vào lòng người

‘HÃY CHĂM SÓC MẸ’ là cảm nhận, sự hối hận của các con và người chồng vì đã quá vô tâm với người mẹ. Khi người mẹ bị lạc thì chúng mới nhận ra được nỗi cô đơn và nỗi đau mà mẹ đã gánh chịu trong suốt cuộc đời. Đây là câu chuyện nhẹ nhàng, dễ đi vào lòng người, nhẹ nhàng cứa những vết cắt buốt nhói để ta ước được bên mẹ chăm sóc mẹ nhiều hơn, không ai sẵn lòng yêu thương ta vô điều kiện như mẹ , sẵn lòng làm nước ép cho ta uống, sẵn lòng lắng nghe ta như thế. Hãy chăm sóc mẹ được viết bằng lối văn nhẹ nhàng, dung dị, tình huống xảy ra rất đời thường. Người mẹ hy sinh rất nhiều cho những người con. Chỉ khi lạc mất mẹ, những người con mới biết bà còn nhiều điều bí mật, biết được bản thân thờ ơ với mẹ như thế nào.


Thiên - - Review on: Fahasa

Vô cùng cảm động và xót xa

Đọc xong cuốn sách Hãy Chăm Sóc Mẹ tôi vô cùng cảm động và xót xa. Tôi chợt nghĩ đến mẹ và thương mẹ nhiều hơn. Cuốn sách đã cho tôi được cảm nhận một cách sâu sắc về sự vĩ đại của mẹ. Mẹ đã hy sinh tuổi thanh xuân để làm mẹ, làm vợ. Đã lo cho các con từng miếng ăn, giấc ngủ. Hy sinh tất cả để con khôn lớn thành người.Mẹ thật giản dị, chất phác và nhân hậu. Tình yêu của mẹ dành cho các con là vô bờ bến. Nội dung trong tác phẩm kể về người mẹ đi lạc, khi đó các con của bà mới chợt nhận ra rằng, không còn mẹ ở bên thật đau khổ biết bao, mới chợt nhận ra nỗi cực nhọc, vất vả và tình thương yêu của bà dành cho họ lớn lao biết nhường nào. Đôi khi chúng ta đã quên mất rằng mẹ vẫn luôn ở bên và chờ đợi. Chỉ một chút tình cảm giản dị thôi, dành cho mẹ, điều đó đã là niềm vui, hạnh phúc vô cùng của mẹ rồi. Cảm ơn tác giả Shin Kyung Sook đã mang đến cho chúng ta một tác phẩm về mẹ hay, cảm động và ý nghĩa thế này.


Pio - - Review on: Goodreads

Những dòng chảy cảm xúc

Có hai dòng cảm xúc đang chạy song song trong người tôi. Dòng chảy thứ nhất là khao khát muốn thoát ly khỏi cuộc sống gia đình truyền thống. Dòng chảy thứ hai là cảm giác tội lỗi của một đứa con chưa bao giờ hiểu được mẹ mình. Những câu chữ đã làm tôi đồng cảm, và nó cũng đồng thời cứa tôi ứa máu.


Mai Chi - - Review on: Goodreads

Bạn phải đọc cuốn sách này

Bạn phải đọc cuốn sách này! Cho dù bạn sẽ không thể đọc xong trong một buổi chiều! Bạn sẽ ngừng lại hai mươi lần vì mắt nhoè đi không nhìn thấy gì nữa, gấp sách lại hai mươi lần nữa để gọi cho mẹ nếu bạn đang ở xa, hay chỉ để chạy ngay đến bên mẹ phụ giúp việc mẹ đang làm dở. Bạn sẽ muốn xin lỗi mẹ hàng ngàn lần vì từng điều ngớ ngẩn bạn từng làm khiến mẹ phải buồn lòng. Sẽ muốn tặng mẹ một chiếc áo khoác lông chồn, kì lưng cho mẹ khi tắm, đặt vé máy bay và khách sạn để đi du lịch cùng mẹ, khoác tay mẹ và bước chậm lại khi đi cùng mẹ trên phố, ngồi chải tóc cho mẹ và kể cho mẹ những chuyện bạn chưa từng nghĩ sẽ kể cho mẹ, và xin mẹ lời khuyên: “Con phải làm gì bây giờ mẹ ơi?”. Bạn sẽ muốn làm theo mọi điều mẹ hằng mong mỏi, trước khi quá muộn… Sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nếu ta nhìn bố mẹ với ánh mắt khi ta nhìn những người bình thường xung quanh ta, nhận ra bố mẹ cũng đã từng có tuổi trẻ.


Hương Lê - - Review on: Goodreads

Ai còn mẹ hãy chăm sóc mẹ

Yêu và thương người mẹ trong tác phẩm này. Người đã vượt qua số phận nghèo khổ, vất vả để nuôi dưỡng dạy dỗ con cái trưởng thành. Người luôn tràn đầy lạc quan và ước mơ mà phải chịu biết bao dằn vặt đau buồn. Người cũng có nhiều bí mật k ai hay biết. Truyện buồn và xúc động.

Ai còn mẹ hãy chăm sóc mẹ

Đọc thử sách

Ở đây có nhiều thông quá.
 
Sao lại có một khu dân cư như thế ở trong thành phố này chứ? Nó ẩn mình rất sâu. Mấy ngày trước ở đây có tuyết rơi phải không nhỉ? Tuyết còn đọng trên cành cây ngọn lá. Trước nhà con, mẹ thấy có ba cây thông. Hình như ông ấy đã trồng mấy cái cây này ở đây để cho mẹ ngồi thì phải. Ồ, mẹ không tin là mình lại đang nói về ông ấy rồi. Mẹ sẽ gặp con trước rồi sau đó đi gặp ông ấy. Mẹ sẽ làm như vậy. Mẹ nghĩ mình nên làm như vậy.
 
Với mẹ, các căn hộ và phòng đơn thân mà anh chị em con sống trông cứ giống nhau như lột vậy. Thật rối cả trí, chẳng biết nhà nào là của đứa nào nữa. Sao mọi thứ lại giống nhau đến thế? Sao cả mấy đứa nó lại sống trong không gian giống nhau như vậy? Mẹ nghĩ giá bọn nó sống trong những căn nhà có vẻ bề ngoài khác nhau thì hay biết mấy. Trong nhà mà có kho hay gác xép thì chẳng thú vị lắm sao? Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu sống trong một ngôi nhà có chỗ này chỗ nọ cho lũ trẻ trốn à? Con thường trốn trên gác xép để tránh phải làm những việc vặt mà các anh sai. Ngày nay ngay cả ở nông thôn, những tòa chung cư hao hao giống nhau cũng mọc lên như nấm. Gần đây con có trèo lên nóc nhà ta mà xem không? Từ đó con có thể nhìn thấy tất cả những tòa chung cư cao tầng mới mọc lên trong thị trấn đấy. Hồi con còn nhỏ, làng ta thậm chí chưa có tuyến xe buýt chạy qua. Ở nông thôn mà thay đổi thế thì ở cái thành phố hối hả này mọi thứ còn phải tệ hơn bao nhiêu. Ước gì không xuất hiện những tòa chung cư cao tầng giống nhau đến vậy. Chúng giống nhau tới mức mẹ chẳng biết đằng nào mà lần nữa. Mẹ không thể tìm thấy nhà anh trai con mà cũng chẳng tìm ra căn hộ của chị gái con. Đó là tình cảnh của mẹ lúc này. Trong mắt mẹ thì những ngôi nhà ấy giống nhau từ cái lối vào, giống nhau đến cả cánh cửa, thế mà mọi người vẫn xoay xở tìm được đường về nhà, ngay cả vào lúc nửa đêm. Ngay cả bọn trẻ.
 
Nhưng con lại sống ở đây, chỗ này đẹp lắm.
 
Mà đây là đâu nhỉ? Phường Puam, quận Chongno, thành phố Seoul… Đây là quận Chongno ư? Quận Chongno… À, thì ra đây là quận Chongno! Khi lập gia đình, ngôi nhà đầu tiên anh cả con sống là ở quận Chongno đấy. Phường Tongsung của quận Chongno. Anh cả con từng nói, “Mẹ ơi, đây là quận Chongno. Cứ mỗi khi viết cái địa chỉ này là con lại thấy thật hãnh diện. Chongno là quận trung tâm của Seoul. Và giờ đây con đang sống ở đó.” Anh con còn nói thêm rằng cuối cùng một anh chàng nhà quê cũng bước chân được vào quận Chongno, thế đấy. Anh con bảo tuy là ở Chongno nhưng nó sống trong một dãy nhà tập thể nằm chênh vênh trên một ngọn đồi dốc đứng hình như có tên là Naksan. Khi leo được lên trên đó mẹ tưởng mình không thở nổi nữa. Khi ấy mẹ nghĩ, “Trời ơi, sao lại có một nơi như thế ở thành phố này cơ chứ, trông còn thôn dã hơn cả quê mình!” Thế nhưng giờ đây mẹ cũng phải nói lại đúng cái câu ấy về nơi con đang sống thôi. Sao lại có một nơi như thế ở thành phố này cơ chứ.
 
Năm ngoái, khi gia đình con trở về Seoul sau ba năm sinh sống ở nước ngoài, con đã vô cùng thất vọng vì với số tiền hiện có con thậm chí không thể thuê được căn nhà chung cư mình từng sống trước đây, con đành phải tìm đến ngôi làng này. Nơi này chẳng khác gì một ngôi làng ở nông thôn, ở đây có quán cà phê, có bảo tàng mỹ thuật, nhưng cũng có cả máy xát gạo nữa. Mẹ còn thấy người làm bánh gạo bên máy xát. Mẹ đứng xem một lúc lâu vì nó gợi lại trong mẹ những ký ức của ngày xưa. Tết sắp đến rồi sao? Có rất nhiều người đang làm những cái bánh gạo trắng dài bên máy xát. Ở cái thành phố này mà vẫn có một làng làm bánh gạo trắng khi Tết sắp đến cơ đấy! Ngày xưa cứ Tết đến mọi người lại đua nhau chất gạo lên xe ngựa hay xe đẩy mang đi xát để làm bánh gạo trắng. Mọi người cứ thổi phù phù vào đôi bàn tay lạnh giá trong khi chờ đến lượt.
 
Tuy nhiên sống ở nơi này với ba đứa con thì chắc cũng bất tiện lắm. Con rể phải đi làm tận Sonlong thì đường sá cũng xa xôi quá. Mà xung quanh đây có chợ không nhỉ?
 
Một lần con có nói với mẹ, “Mỗi lần đi siêu thị con đều mua rất nhiều nhưng vèo một cái đã hết nhẵn chẳng còn thứ gì. Để mỗi đứa được một hộp sữa chua Yoplait thì con phải mua ba hộp. Nếu muốn mua đủ cho ba ngày thì phải mua chín hộp mẹ ơi! Chết sợ mất thôi. Con cứ mua cả đống rồi lại hết vèo.” Con dang cánh tay ra như muốn nói với mẹ là nhiều vô kể thứ. Nhà có ba đứa trẻ thì đó âu cũng là chuyện đương nhiên.

Cậu con trai cả của con, má ửng đỏ vì giá rét, toan dựng chiếc xe đạp vừa đi về ngoài cổng thì chợt nhìn chăm chú. Nó đẩy cổng chạy vào gọi tướng lên, “Mẹ ơi!” Con mặc chiếc áo len màu xám tro, ôm đứa út vào lòng rồi mở cửa bước ra.

“Mẹ ơi! Con chim!”
 
“Con chim ư?”
 
“Vâng, ở trước cửa nhà mình đấy!”
 
“Chim gì hả con?”
 
Đứa lớn không trả lời con mà chỉ ngón tay về phía cổng. Con kéo chiếc mũ của cái áo rét trùm lên đầu đứa út đang ôm trong lòng cho nó khỏi rét rồi bước ra cổng. Con chim có màu xám tro đang nằm xõa cánh trên nền đất trước cổng. Những chấm đen lốm đốm chạy suốt từ đỉnh đầu đến tận đầu cánh con chim. Hai cánh của nó đã hoàn toàn cứng đơ. Mẹ có thể thấy con đang nghĩ tới mẹ khi con nhìn con chim. Phải nói là xung quanh nhà con có rất nhiều chim chóc. Sao lại có nhiều chim đến thế nhỉ? Lũ chim đi tránh đông đang bay lượn phía trên nóc nhà con mà không kêu một tiếng.
 
Mấy ngày trước con thấy một con chim ác là lạnh run cầm cập đậu dưới gốc cây mộc qua trước cửa nhà, nghĩ chắc nó đang đói bụng, con đi vào trong bóp vụn một miếng bánh bọn nhỏ ăn còn thừa rồi ra rải dưới gốc cây mộc qua. Lúc ấy chắc con cũng đang nghĩ về mẹ. Nghĩ về chuyện ngày xưa khi mùa đông đến, khi những con chim đậu trên mấy cành cây hồng khẳng khiu trụi lá, mẹ vẫn thường bốc một nắm gạo cũ ra rắc dưới gốc cây cho chúng ăn. Vào tối hôm con vứt mấy mẩu bánh cho con chim ác là ấy, có đến hơn hai chục con chim khác bay đến đậu dưới gốc cây mộc qua. Thậm chí còn có một con chim có cánh to bằng bàn tay của con. Từ hôm đó ngày nào con cũng rắc mẩu bánh dưới gốc cây mộc qua cho bầy chim đi tránh đông đói rét. Nhưng con chim này lại đang nằm phủ phục ở trước cổng nhà con chứ không phải ở dưới gốc cây mộc qua. Mẹ biết tên loài chim đó. Đó là con chim choi choi. Thật kỳ lạ. Chim choi choi đâu có bay lẻ đàn, vậy tại sao nó lại nằm ở đây chứ? Loài chim này phải bay ở gần biển mới đúng. Mẹ đã từng thấy loài chim này ở Komso, nơi ông ấy sinh sống. Mẹ đã nhìn thấy những con chim choi choi tìm kiếm thức ăn trong thảm bùn ngoài bờ biển khi thủy triều xuống.
 
 
 
Con cứ đứng tần ngần mãi trước cổng nhà, đứa lớn lắc lắc tay con. “Mẹ ơi!”
 
Con im lặng.
 
“Nó chết rồi ạ?”
 
Con vẫn mím chặt miệng. Con nhìn chằm chằm vào con chim, nét mặt tối sầm.
 
“Mẹ ơi! Con chim chết rồi hả mẹ?” Đứa con thứ hai cũng chạy lại hỏi vì thấy ồn ào bên ngoài, nhưng con cũng không trả lời.
 
 
 
Chuông điện thoại reo vang.
 
“Mẹ ơi! Bác gái gọi.”
 
Đó là Chi-hon. Con đón lấy ống nghe từ đứa con thứ hai.
 
Khuôn mặt con đầy u ám. “Nếu chị đi thì sẽ thế nào đây?”
 
Chắc là Chi-hon lại đi máy bay. Nước mắt đã chảy vòng quanh mắt con. Mẹ nghĩ đôi môi con cũng đang run rẩy. Đột nhiên con hét vào ống nghe, “Mọi người thật quá quắt… quá quắt không chịu nổi!” Con ơi, con đâu phải người như vậy chứ. Sao con lại to tiếng với chị mình như thế?

Nói rồi con thậm chí còn dập bộp điện thoại. Chị con từng làm thế với con và cả với mẹ nữa. Ngay lập tức điện thoại lại đổ chuông. Con nhìn chiếc điện thoại một lúc, rồi khi thấy nó vẫn không ngừng reo, con nhấc ống nghe lên…
 
“Chị à, em xin lỗi.” Giọng con giờ đã bình tĩnh trở lại. Con im lặng nghe chị con nói ở bên kia đầu dây. Rồi mặt con đỏ bừng lên. Con lại hét lên, “Cái gì? Santiago? Một tháng?” Mặt con đỏ gay.
 
“Bây giờ chị hỏi em xem chị có thể đi không ư? Chị đã quyết định đi tại sao còn hỏi em? Sao chị có thể làm như thế?” Bàn tay cầm ống nghe của con run run. “Hôm nay có một con chim chết trước cửa nhà em. Em có linh cảm xấu. Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với mẹ! Tại sao chúng ta vẫn chưa tìm thấy mẹ chứ? Tại sao? Làm sao chị có thể bỏ đi được? Sao mọi người lại như thế chứ? Sao đến cả chị cũng đi như thế? Chúng ta chẳng biết mẹ ở đâu trong cái lạnh căm căm này, thế mà tất cả mọi người đều thích gì là làm cho bằng được.”
 
Con ơi, bình tĩnh nào. Con phải hiểu cho chị chứ. Sao con lại nói thế khi mà con cũng biết rõ chị con đã thế nào trong suốt mấy tháng qua?
 
“Cái gì? Chị muốn em quan tâm đến chuyện này ư? Em ư? Chị nghĩ em còn làm gì được với ba đứa trẻ này? Chị đang chạy trốn đúng không? Bởi vì chuyện này làm chị mệt mỏi chứ gì? Chị lúc nào cũng thế thôi.”
 
Con ơi, sao con lại làm thế? Có vẻ như con vẫn đang làm tốt mọi việc mà. Con lại dập điện thoại đánh rầm và òa lên nức nở. Đứa út cũng lại khóc theo mẹ. Mũi nó đỏ tấy. Trán cũng đỏ ửng lên. Thấy thế đứa con gái cũng khóc theo. Thằng con trai lớn mở cửa phòng mình bước ra, nhìn chằm chằm cả ba mẹ con đang khóc lóc thảm thiết. Chuông điện thoại lại vang lên. Đang khóc nhưng con vẫn vội vàng nhấc ống nghe.
 
“Chị…” Nước mắt đã tuôn trào trên mặt con. “Chị đừng đi! Đừng đi chị nhé!”
 
Cuối cùng chị con cố dỗ dành an ủi con. Không ích gì, thế nên chị con bảo sẽ đến. Con đặt ống nghe xuống và gục đầu ngồi im lặng. Đứa út leo lên ngồi trong lòng mẹ. Con ôm nó vào lòng. Đứa con gái cũng lại gần vuốt ve má mẹ. Con vỗ vỗ vào lưng con gái. Thằng cả nằm giải bài tập toán về nhà trước chỗ con ngồi để làm con vui. Con xoa xoa đầu nó. Chi-hon đến, đẩy cổng bước vào nhà. “Nào, Yun ơi!” Chị gái con đón lấy đứa út từ tay con. Đứa bé sợ người lạ nên oằn mình thoát khỏi vòng tay chị con để trườn về phía mẹ.
 
“Ra với bác tí nào,” Chi-hon nói, và khi chị con cố vuốt ve đứa bé thì nó khóc òa lên. Chị con vội vàng trao đứa bé cho con. Khi đã được ngồi trong lòng mẹ, đứa bé quay ra cười toe toét với bác nó, nước mắt còn lấp lánh trên mi. Ái chà! Chị con bẹo yêu vào má đứa bé. Hai chị em con cứ ngồi như vậy, không ai nói gì. Mặc dù đã phải đi ngần ấy đoạn đường đầy tuyết để đến đây vì không an ủi được con qua điện thoại, nhưng lúc này đây chị con không nói gì. Chi-hon trông rất buồn thảm. Khuôn mặt chị con sưng húp, đôi mắt to giờ chỉ còn bé như sợi chỉ. Trông có vẻ như đã suốt một thời gian dài chị con không ngủ được.
 
“Chị có định đi nữa không?” con hỏi chị, phá vỡ hồi lâu yên lặng.
 
“Chị không đi nữa.” Chị con nằm sấp xuống mặt ghế xô pha như vừa trút được một gánh nặng. Chị con mệt đến mức không nhúc nhích được nữa. Tội nghiệp quá. Chị con chỉ làm ra vẻ cứng rắn nhưng thực ra lại rất mềm yếu. Con sẽ làm gì, có tự làm mình kiệt sức như vậy không?
 
“Chị ơi! Chị ngủ à?” con lay vai Chi-hon một lát rồi vỗ khẽ. Con nhìn chằm chằm người chị đang ngủ ngon lành. Ngay từ khi còn nhỏ, cho dù có cãi nhau thì hai chị em con cũng nhanh chóng im lặng. Khi thấy hai đứa to tiếng, mẹ sẽ vào mắng cho mấy câu, thế là hai đứa liền đi ngủ, bàn tay nắm chặt. Con đi vào trong phòng lấy chăn ra đắp cho chị. Chị con cau mày. Chi-hon thật bất cẩn quá. Sao chị con có thể lái xe suốt cả chặng đường đó trong tình trạng buồn ngủ như vậy chứ?
 
“Chị ơi, em xin lỗi…” con thì thầm, thế là chị con mở mắt ra nhìn con.
 
Rồi chị con lẩm bẩm như nói một mình, “Hôm qua chị đã gặp mẹ của anh ấy. Nếu bọn chị lấy nhau thì bà ấy sẽ là mẹ chồng chị. Mẹ anh ấy sống với cô con gái lớn. Chị gái anh ấy đang kinh doanh một tiệm ăn nhỏ có tên là Swiss. Chị ấy sống độc thân. Mẹ anh ấy vóc dáng nhỏ nhắn và rất nhẹ nhàng. Bà theo chị ấy đi khắp mọi nơi, gọi con gái mình là Chị. Chị anh ấy cho bà ăn, đưa đi ngủ và tắm giặt cho, và lúc nào cũng nói, Mẹ thật là ngoan, thế nên bà mới gọi con gái mình là Chị. Chị anh ấy nói với chị rằng nếu vì mẹ chị ấy mà chị vẫn chưa kết hôn thì đừng ái ngại. Chị ấy sẽ tiếp tục sống cùng với mẹ và đóng vai một người chị. Vào tháng Một, khi năm mới bắt đầu chị ấy sẽ đưa mẹ đến viện dưỡng lão để đi du lịch, chỉ khi đó chị mới phải tạt qua chăm sóc bà trong lúc chị ấy vắng nhà. Chị gái anh ấy nói rằng hai mươi năm qua chị ấy luôn dùng tiền kiếm được từ kinh doanh nhà hàng để đi du lịch trong suốt tháng Một. Chị ấy thấy thoải mái lắm, dù mẹ chị ấy sống cùng và gọi chị ấy là chị. Chị ấy cười thật tươi và nói rằng bà mẹ đã nuôi dưỡng chị đến tận bây giờ, những gì đã xảy ra chẳng qua chỉ là sự hoán đổi vị trí mà thôi, điều đó cũng rất công bằng.”

Triết Heidegger

Tôi là Triết Heidegger, một người yêu sách cuồng nhiệt và là một blogger thích khám phá những chiều sâu của triết học. Tôi có niềm đam mê học hỏi và khám phá những ý tưởng mới, điều này đã thúc đẩy tôi không ngừng giáo dục bản thân về các chủ đề từ văn hóa, lịch sử, con người và văn học. Khi rảnh rỗi, tôi dành cả ngày tại các thư viện địa phương để đọc tất cả những gì tôi thích. Là một người học suốt đời, tôi luôn tìm kiếm những thử thách mới để mở rộng nền tảng kiến ​​thức của mình hơn nữa.

Nhiều người đọc:

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Cùng danh mục:

Con Đường Tự Do Tài Chính Sách cho những lời khuyên rất thiết thực về việc làm thế nào để ta đạt được tự do tài chính. Vấn đề còn lại là ta phải có…
Gương Danh Nhân – Những Bài Học Thành Công Mang đến cho người đọc những thông tin rất thú vị về cuộc sống của những danh nhân mà còn đem đến cho người đọc những bài học bổ…
Đánh Thức Tiềm Năng Tài Chính Nội dung Trường học đang tạo ra những người làm công, chứ không phải những doanh nhân, những nhà tư tưởng sáng tạo hay những người có tầm nhìn.…
Back to top button